Đây, để có một bó hoa 15 bông này, mình phải bỏ ra 11 đô để mua. Hoa hồng từ Đà Lạt, Việt Nam, có mùi thơm nhẹ, đẹp, mình rất thích nhưng chóng tàn, 4 hôm là phải mua hoa mới, để thỏa mãn cái thú yêu hoa này, tốn quá.
Tốn tiền là một chuyện, nhưng bực mình với người bán hàng là một chuyện khác. Mình chắc chắn, nếu là người Khmer thì giá khác, mỗi lần mình tới mua, thấy cô bán hàng, nói tiếng Anh khá tốt, lại tăng thêm nửa đô nữa???? Và lần này mình cũng phải nhắc lại giá mình đã trả lần trước, nhưng lần nào cũng bị đắt thêm một chút. Mặc dù mình nói, nếu cho mình giá tốt, mình sẽ mua thường xuyên, cô bán hàng có vẻ không hứng thú lắm với đề nghị đó, thái độ thì khó chịu, ăn nói không lịch sự, không có thiện cảm. Thế thì, dù có yêu hoa hồng ở đó tới mấy, đây sẽ là bó hoa cuối cùng mình mua ở hàng đó, tạm biệt.
Ngay gần chỗ mình ở có một ngôi chùa, trước cổng chùa có rất nhiều hàng bán hoa sen, đẹp và rẻ, nhưng cũng nhanh tàn, chỉ hai hôm là tàn. Mình vốn dĩ cũng thích hoa sen, nhưng liệu mua hoa bán ở cổng chùa về nhà cắm có sao không nhỉ? Ít nhất, thái độ mấy chị bán hàng ở đó rất dễ chịu, chiều khách, cho dù mình vẫn phải trả đắt hơn người địa phương (dù mình cố nói tiếng địa phương nhưng chắc họ vẫn đoán ra mình không phải người Khmer), nhưng thái độ thì niềm nở, dễ chịu, lịch sự hơn trong cửa hàng hoa to đó.
Có lẽ, từ giờ sẽ cắm hoa sen thôi vậy.
No comments:
Post a Comment