Nhân tiện có máy chụp hình mới, lần đầu tiên mình có máy ống kính rời, làm chuyến ra ngoại thành Siem Reap chụp hình. Phải nói, bước chân ra khỏi cửa, ở Campuchia, là có bao nhiêu cái để ghi, để cảm và để nhận, từ cảnh quan, chùa chiền tới con người....
Điều đáng nhớ nhất, đó là những con người bình dị, hiền lành, và vô cùng thân thiện. Mình dạo quanh chợ, chả mua gì cả, dí ống kính vào hàng của họ, vào khuôn mặt hiền lành của họ để chụp, họ cũng chả nói gì, chỉ cười và hỏi cho xem hình....Đó là điều mà mình sẽ nhớ khi rời đất nước này.
Buồn cười và cảm động nhất là khi dừng chân tại một quán nước ở Biển Hồ.
Lúc đó là khoảng 4h chiều, cũng mệt và hơi đói, mình đang ngồi nghỉ, nhìn ra hồ ngắm cảnh chiều thanh bình, thì một chiếc thuyền nhỏ ghé tới. Mình thấy chị ấy bán đồ ăn cho một số người dân xunh quanh, cố nhìn theo thì thấy món chị bán trông giống Bánh Xèo. Mình cười và hỏi không biết có phải bánh xèo không, thấy chị chủ quán cười và nói, bánh xèo đấy (tiếng Campuchi a cũng là Bánh Xèo). Chị hỏi có ăn không, chị gọi người bán lại. Đang đói, lại lâu rồi chưa được ăn nên mình gật đầu luôn, miệng cười hớn hở. Nhưng,....chị bán hàng nói là hết mất rồi, mặt mình xịu lại tiu ngỉu.
Không phải do cái bộ dạng buồn vì không được ăn, hay trông mình ốm yếu thểu não quá, mà mình thấy chị chủ quán lấy ra một vốc cá, giơ lên hỏi ăn không, mình tưởng chị hỏi đùa nên đáp lại có.
Một lúc sau, mùi cá rán vọng ra thơm lừng, và chị chủ quán bê ra cho mình một đĩa cá, ngạc nhiên và mừng rỡ, mình cảm ơn rối rít, chị lại vào và mang ra cho mình một đĩa cơm....
Lâu lắm rồi mới được ăn cơm với cá rán ngon đến thế, ngon vì đang đói, ngon cũng vì tấm lòng và sự quan tâm của một người vô cùng xa lạ, trên một đất nước cũng gọi là xa lại với mình....
Thế mới biết tấm lòng của người Khmer ấm áp thế nào.
Đây là những bức hình chụp đầu tay của mình với chiếc máy ảnh ống kính rời đầu tiên của mình.
No comments:
Post a Comment